Ngô Vĩnh Tuấn ngồi xổm một bên, ngẩng đầu nhìn trời với vẻ mặt thâm trầm, nhìn lại, thở dài một hơi, trầm thấp mà chậm rãi nói: “Vận mệnh nhiều thăng trầm, anh hùng khí đoản......”
“Lão đại à, đây không phải lần đầu phải nhận thua trước Cố Phong Hoa, sẽ không mất mặt đâu.”
“Nói chung, quen thuộc là tốt.”